Similar topics
Nỗi đau muốn nguôi ngoai thì phải tự tha thứ!
2 posters
Forum 12A9 :: Cuộc sống :: Tình yêu
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Nỗi đau muốn nguôi ngoai thì phải tự tha thứ!
(Blog sắp ra đi mà em thì không còn hứng chuyển nhà. Chỉ xin bàn dân thiên hạ cho để nhờ một bài ko muốn mất hic)
Một tuần mới lại bắt đầu!
Buổi sáng đi làm trong cảm giác lâng lâng khó tả về một điều gì đó gần gũi, yêu thương mà cũng xa vời quá đỗi... Ngày hôm qua, một ngày giá rét với những cơn mưa dài khó tả. Mưa không to để có thể hết nước rồi tạnh ngay nhưng cũng đủ phát ra tiếng rì rì để cho một con bé vẫn còn đang thu mình trong đống chăn bùng nhùng cảm nhận được sự ướt át.
Một tin nhắn chỉ vẻn vẹn nội dung "Good morning" đã làm vỡ kế hoạch ngủ đến 9h của nó. Bình thường nó vẫn ngủ ngon lành ngay cả khi có khủng bố bên cạnh vậy mà...Không ngủ được nữa nhưng cũng chẳng buồn thức dậy. Nó bắt đầu đổ tội ông trời chứ không phải ai khác đã làm mưa cuốn trôi mất kế hoạch hoàn hảo mà nó đã vạch ra cho một ngày Chủ nhật: chẳng còn có trận chơi Bi-a nào hết (thôi chẳng sao vì cũng chưa hẹn hò với ai cả), một cửa hàng bán giày nào đó cũng mất doanh thu và siêu thị cũng vắng bóng một thượng khách (nhưng chắc cũng chẳng sao vì "vắng cô thì chợ vẫn đông..." mừ)... Nghĩ vậy nên nó thấy hả hê lắm. Có lẽ nó sẽ chẳng bao giờ chui ra khỏi ổ nếu bụng nó không căng lên đến mức không thể chịu được nữa (bí mật!). Vươn vai uể oải đón chào ngày mới vào lúc 9h35. Mặc dù biết chẳng có thể thay đổi được ý trời những nó vẫn co ro cố lê bước ra ngoài cửa mong tìm thấy điều kỳ diệu để rồi không dấu tiếng nhở dài thườn thượt như cố tình để mọi người biết nó đã thức.
Bước trở lại căn phòng định bụng thẩm định nốt cuốn truyện vì sắp đến hạn phải nộp nhưng đọc mà chẳng cảm nhận được điều gì. Nó quyết định dừng lại. Định lướt Web thì mất mạng (uể oải). Bỗng nó tươi tỉnh hẳn lên khi nhìn cây piano bên cạnh “A! Vậy là cuối cùng mình cũng tìm thấy điều thú vị”. Cắm điện, bật đàn, mở sách... chợt khựng lại. Nó im lặng một lúc rồi đắt tay lên đàn. Bàn tay nhăn nheo, khô ráp không biết có phải vì lạnh không mà cứ run rẩy nhấn từng nốt phô, chậm chạp, đứt quãng... theo giai điệu:
“Tình yêu đó dù đã đi qua, đường xưa vẫn thênh thang, nhạt nhòa kỉ niệm thơ ấu...”
Mọi chuyện tưởng như chỉ còn là quá khứ giờ lại như hiện về rõ nét. Nhớ ngày đầu tiên nhận được mẩu giấy với dòng chữ “Lửa, nước lòng ta ngươi sẽ hiểu”. Đầu óc ngây ngô chẳng hiểu gì, nghe lời bạn bè về hơ lên lửa thấy hiện dòng chữ “H ơi! Tớ quý cậu”. Không thể diễn tả nỗi bất ngờ pha chút luống cuống “ Ngày mai lên lớp ta sẽ phải cư xử ra sao?”...Nhớ những lần xấu hổ vì bị bạn bè trêu trọc, bị thầy giáo trách mắng...nhưng cũng không thể quên những lần 2 đứa cùng dắt xe ra khỏi cổng trường, cùng về nhà mặc dù có thể người ta đi đường khác gần hơn nhưng vẫn thích giống ai đó“đường gần tôi cứ đi vòng cho xa...”. Cả hai đưa đều thích thơ và muốn tập làm thi sĩ. Nó chẳng còn nhớ người ta đã viết tặng nó những gì nhưng có lẽ trong nó vẫn ấn tượng nhất về một bài thơ của một thi sĩ nào đó mà người ta đã chép tặng nó:
“Áo đỏ em đi giữa phố đông
Cây xanh như cũng ánh theo hồng
Em đi lửa cháy trong bao mắt
Anh đứng thành tro em biết không?”
Nó hay tự ti, mặc cảm vì so với người ta nó luôn kém cỏi. Người ta đẹp trai, học giỏi... Còn nó... chỉ như một con vịt bầu xấu xí. Nó đã cố gắng rất nhiều, cố gắng để không phải là một đôi đũa lệnh. Đến giờ nhiều khi nghĩ lại nó vẫn thầm cảm ơn vì điều đó. Lúc hai đứa thi đại học người ta nói với nó “Tớ chọn trường này vì nó ở gần với trường của H” lại càng làm nó quyết tâm hơn với ý nghĩ rằng “Mình phải đỗ”.
Mọi cố gắng cũng điều được đền đáp xứng đáng. Hai đứa đỗ đại học...
Thời gian không ngừng trôi, nhiều lúc nó nghĩ dường như định mệnh đã gắn hai đứa với cái hồ Than Thở, cái tên nghe mà não nuột như một điềm báo trước. Nó thích nhõng nhẽo đòi người ta cõng trên lưng vì nó bảo “Cảnh đó trong phim thật lãng mạn”. Nó hay vào nhà người ta chơi điện tử và vô tâm đến mức làm người ta phải nói “H đến thăm tớ hay là đến để chơi điện tử thế?”, Nó lại ngúng nguẩy nói “Cả hai!”. Nó vô tâm đến mức phải để người ta khóc kể chuyện gia đình thì mới biết người ta đang có tâm sự. Nó quả thật vô tâm khi không để ý ánh mắt người ta khi nó kêu lên “Thời gian này mà ở nhà là học được bao nhiêu rồi”... Vậy mà chẳng lúc nào thấy người ta trách mắng hay nặng lời với nó, lúc nào người ta cũng thật ân cần, dịu dàng như thể không thèm chấp trẻ con vậy.
Nó nhớ...Có lần người ta đã làm ruốc rồi hồ hởi mang vào kí túc xá khi nó bảo ghen tị với bạn cùng phòng vì bạn nhận được ruốc mẹ làm. Người ta cũng thật ngốc nghếch mang cả cái gối ôm đã được gói bọc cẩn khi nó nói muốn ôm gối lúc ngủ...
Mọi thứ sẽ vẫn thật đẹp nếu như nó không quá tham vọng hay giả như có tham vọng thì lẽ ra nó cũng đừng để mình buông xuôi mọi thứ.
Thế rồi một ngày nó nhận được tin nhắn nói lời chia tay, nó đã không ngăn cản. Nó lấy cái cớ rằng người ta đã chịu đựng vì nó nhiều mà không ngăn cản chứ không thừa nhận rằng nó quá vô tâm và tham vọng. Nó thật ngốc nghếch khi có những lần nhớ mà không dám gọi, đau cũng chẳng dám kêu. Cái vẻ bề ngoài cứng rắn và lạnh lùng khiến cho không ai biết được nó có tâm sự. Nó quyết không rơi nước mắt, quyết không kêu ca nửa lời. Sự kiêu kì, tự ái con gái đã không làm cho nó có được những lựa chọn sáng suốt. Noen năm đó khi chỉ còn lại nó một mình trong kí túc xá lạnh lẽo. Nó mở hòm lấy những lá thư, những bài thơ con cóc thời trung học mà người ta viết cho nó đem ra đọc lại rồi đốt hết như để kiên quyết tạo một vỏ bọc vững chắc hơn cho bản thân mình...
“...Người đến như trong cơn mơ. Hạnh phúc trôi qua bất ngờ. Tình yêu đó nơi đây cho ta yêu thương đợi chờ...”
Tiếng đàn đột nhiên lỗi nhịp đưa nó trở về thực tại. Thấm thoát mà đã mấy năm trôi qua tưởng như mọi chuyện đã ngủ sâu trong quá khứ vậy mà... Bất giác nó nhìn sang cây đàn ghita. Ngày đó người ta học ghita vì muốn chơi cho nó hát. Sau khi chia tay người ta trao lại cho nó và nói rằng “Một ngày nào đó H chơi mà tớ thấy hay thì cây đàn này sẽ là của H”. Nó vốn không thích chơi ghita vì đau tay vậy mà cuối cùng nó đã miệt mài tập luyện và đã từng biểu diễn thành công trên sân khấu với ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người nhưng chỉ có điều cho đến tận bây giờ nó vẫn chưa có được cơ hội chơi cho người ta nghe dù chỉ một lần.
Nó ngừng đàn và bắt đầu hát:
“Người yêu hỡi, người có hay chăng, một hình bóng cô đơn, bơ vơ chờ trên lối cũ. Dù có bao nhiêu thương đau, tình này em vẫn ghi sâu trong tim. Tình nồng ân ái ta trao cho nhau nụ hôn say đắm...”
Nó nhớ lại mùa đông năm nào một mình lang thang trên con đường xưa cũ. Vẫn không gian đó nhưng ồn ào hơn, dòng người qua lại tấp lập hơn, hàng quán mọc lên nhiều hơn, thậm chí trên hồ còn xuất hiện cả thuyền con vịt nữa... Và vẫn không gian ấy nhưng giờ chỉ còn lại mình nó... Nó nhận thấy mọi thứ đã thay đổi hết duy chỉ có rặng liễu vẫn lặng lẽ rủ xuống quanh hồ khiến nó thấy buồn. Nó chợt nghĩ phải chăng ai đó đã vô tình hay hữu ý mà đặt cho hồ cái tên “Hồ Than Thở’.
Nỗi đau muốn nguôi ngoai thì phải tự tha thứ_Nó nghĩ vậy.
“Dù biết đã mãi mất nhau nhưng trong lòng không nuối tiếc. Đường xưa vẫn nơi đây em mong chờ. Người hỡi xin anh hãy quay về đây ấm trong vòng tay thết tha hôm nào và tình ta như chưa bao giờ phôi pha.”
Hát vậy thôi nhưng nó không mong chờ một kết thúc như lời bài hát bởi nó không cho phép tổn thương một người khác hay chính bản thân nó phải đau một lần nữa. Nó cũng chẳng cố gắng quên đi bất cứ điều gì bởi chính những điều đó đã làm nó trưởng thành hơn.
Nó bỗng mỉm cười, hít một hơi thật dài rồi chơi tiếp đoạn nhạc còn dang dở...
Một tuần mới lại bắt đầu!
Buổi sáng đi làm trong cảm giác lâng lâng khó tả về một điều gì đó gần gũi, yêu thương mà cũng xa vời quá đỗi... Ngày hôm qua, một ngày giá rét với những cơn mưa dài khó tả. Mưa không to để có thể hết nước rồi tạnh ngay nhưng cũng đủ phát ra tiếng rì rì để cho một con bé vẫn còn đang thu mình trong đống chăn bùng nhùng cảm nhận được sự ướt át.
Một tin nhắn chỉ vẻn vẹn nội dung "Good morning" đã làm vỡ kế hoạch ngủ đến 9h của nó. Bình thường nó vẫn ngủ ngon lành ngay cả khi có khủng bố bên cạnh vậy mà...Không ngủ được nữa nhưng cũng chẳng buồn thức dậy. Nó bắt đầu đổ tội ông trời chứ không phải ai khác đã làm mưa cuốn trôi mất kế hoạch hoàn hảo mà nó đã vạch ra cho một ngày Chủ nhật: chẳng còn có trận chơi Bi-a nào hết (thôi chẳng sao vì cũng chưa hẹn hò với ai cả), một cửa hàng bán giày nào đó cũng mất doanh thu và siêu thị cũng vắng bóng một thượng khách (nhưng chắc cũng chẳng sao vì "vắng cô thì chợ vẫn đông..." mừ)... Nghĩ vậy nên nó thấy hả hê lắm. Có lẽ nó sẽ chẳng bao giờ chui ra khỏi ổ nếu bụng nó không căng lên đến mức không thể chịu được nữa (bí mật!). Vươn vai uể oải đón chào ngày mới vào lúc 9h35. Mặc dù biết chẳng có thể thay đổi được ý trời những nó vẫn co ro cố lê bước ra ngoài cửa mong tìm thấy điều kỳ diệu để rồi không dấu tiếng nhở dài thườn thượt như cố tình để mọi người biết nó đã thức.
Bước trở lại căn phòng định bụng thẩm định nốt cuốn truyện vì sắp đến hạn phải nộp nhưng đọc mà chẳng cảm nhận được điều gì. Nó quyết định dừng lại. Định lướt Web thì mất mạng (uể oải). Bỗng nó tươi tỉnh hẳn lên khi nhìn cây piano bên cạnh “A! Vậy là cuối cùng mình cũng tìm thấy điều thú vị”. Cắm điện, bật đàn, mở sách... chợt khựng lại. Nó im lặng một lúc rồi đắt tay lên đàn. Bàn tay nhăn nheo, khô ráp không biết có phải vì lạnh không mà cứ run rẩy nhấn từng nốt phô, chậm chạp, đứt quãng... theo giai điệu:
“Tình yêu đó dù đã đi qua, đường xưa vẫn thênh thang, nhạt nhòa kỉ niệm thơ ấu...”
Mọi chuyện tưởng như chỉ còn là quá khứ giờ lại như hiện về rõ nét. Nhớ ngày đầu tiên nhận được mẩu giấy với dòng chữ “Lửa, nước lòng ta ngươi sẽ hiểu”. Đầu óc ngây ngô chẳng hiểu gì, nghe lời bạn bè về hơ lên lửa thấy hiện dòng chữ “H ơi! Tớ quý cậu”. Không thể diễn tả nỗi bất ngờ pha chút luống cuống “ Ngày mai lên lớp ta sẽ phải cư xử ra sao?”...Nhớ những lần xấu hổ vì bị bạn bè trêu trọc, bị thầy giáo trách mắng...nhưng cũng không thể quên những lần 2 đứa cùng dắt xe ra khỏi cổng trường, cùng về nhà mặc dù có thể người ta đi đường khác gần hơn nhưng vẫn thích giống ai đó“đường gần tôi cứ đi vòng cho xa...”. Cả hai đưa đều thích thơ và muốn tập làm thi sĩ. Nó chẳng còn nhớ người ta đã viết tặng nó những gì nhưng có lẽ trong nó vẫn ấn tượng nhất về một bài thơ của một thi sĩ nào đó mà người ta đã chép tặng nó:
“Áo đỏ em đi giữa phố đông
Cây xanh như cũng ánh theo hồng
Em đi lửa cháy trong bao mắt
Anh đứng thành tro em biết không?”
Nó hay tự ti, mặc cảm vì so với người ta nó luôn kém cỏi. Người ta đẹp trai, học giỏi... Còn nó... chỉ như một con vịt bầu xấu xí. Nó đã cố gắng rất nhiều, cố gắng để không phải là một đôi đũa lệnh. Đến giờ nhiều khi nghĩ lại nó vẫn thầm cảm ơn vì điều đó. Lúc hai đứa thi đại học người ta nói với nó “Tớ chọn trường này vì nó ở gần với trường của H” lại càng làm nó quyết tâm hơn với ý nghĩ rằng “Mình phải đỗ”.
Mọi cố gắng cũng điều được đền đáp xứng đáng. Hai đứa đỗ đại học...
Thời gian không ngừng trôi, nhiều lúc nó nghĩ dường như định mệnh đã gắn hai đứa với cái hồ Than Thở, cái tên nghe mà não nuột như một điềm báo trước. Nó thích nhõng nhẽo đòi người ta cõng trên lưng vì nó bảo “Cảnh đó trong phim thật lãng mạn”. Nó hay vào nhà người ta chơi điện tử và vô tâm đến mức làm người ta phải nói “H đến thăm tớ hay là đến để chơi điện tử thế?”, Nó lại ngúng nguẩy nói “Cả hai!”. Nó vô tâm đến mức phải để người ta khóc kể chuyện gia đình thì mới biết người ta đang có tâm sự. Nó quả thật vô tâm khi không để ý ánh mắt người ta khi nó kêu lên “Thời gian này mà ở nhà là học được bao nhiêu rồi”... Vậy mà chẳng lúc nào thấy người ta trách mắng hay nặng lời với nó, lúc nào người ta cũng thật ân cần, dịu dàng như thể không thèm chấp trẻ con vậy.
Nó nhớ...Có lần người ta đã làm ruốc rồi hồ hởi mang vào kí túc xá khi nó bảo ghen tị với bạn cùng phòng vì bạn nhận được ruốc mẹ làm. Người ta cũng thật ngốc nghếch mang cả cái gối ôm đã được gói bọc cẩn khi nó nói muốn ôm gối lúc ngủ...
Mọi thứ sẽ vẫn thật đẹp nếu như nó không quá tham vọng hay giả như có tham vọng thì lẽ ra nó cũng đừng để mình buông xuôi mọi thứ.
Thế rồi một ngày nó nhận được tin nhắn nói lời chia tay, nó đã không ngăn cản. Nó lấy cái cớ rằng người ta đã chịu đựng vì nó nhiều mà không ngăn cản chứ không thừa nhận rằng nó quá vô tâm và tham vọng. Nó thật ngốc nghếch khi có những lần nhớ mà không dám gọi, đau cũng chẳng dám kêu. Cái vẻ bề ngoài cứng rắn và lạnh lùng khiến cho không ai biết được nó có tâm sự. Nó quyết không rơi nước mắt, quyết không kêu ca nửa lời. Sự kiêu kì, tự ái con gái đã không làm cho nó có được những lựa chọn sáng suốt. Noen năm đó khi chỉ còn lại nó một mình trong kí túc xá lạnh lẽo. Nó mở hòm lấy những lá thư, những bài thơ con cóc thời trung học mà người ta viết cho nó đem ra đọc lại rồi đốt hết như để kiên quyết tạo một vỏ bọc vững chắc hơn cho bản thân mình...
“...Người đến như trong cơn mơ. Hạnh phúc trôi qua bất ngờ. Tình yêu đó nơi đây cho ta yêu thương đợi chờ...”
Tiếng đàn đột nhiên lỗi nhịp đưa nó trở về thực tại. Thấm thoát mà đã mấy năm trôi qua tưởng như mọi chuyện đã ngủ sâu trong quá khứ vậy mà... Bất giác nó nhìn sang cây đàn ghita. Ngày đó người ta học ghita vì muốn chơi cho nó hát. Sau khi chia tay người ta trao lại cho nó và nói rằng “Một ngày nào đó H chơi mà tớ thấy hay thì cây đàn này sẽ là của H”. Nó vốn không thích chơi ghita vì đau tay vậy mà cuối cùng nó đã miệt mài tập luyện và đã từng biểu diễn thành công trên sân khấu với ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người nhưng chỉ có điều cho đến tận bây giờ nó vẫn chưa có được cơ hội chơi cho người ta nghe dù chỉ một lần.
Nó ngừng đàn và bắt đầu hát:
“Người yêu hỡi, người có hay chăng, một hình bóng cô đơn, bơ vơ chờ trên lối cũ. Dù có bao nhiêu thương đau, tình này em vẫn ghi sâu trong tim. Tình nồng ân ái ta trao cho nhau nụ hôn say đắm...”
Nó nhớ lại mùa đông năm nào một mình lang thang trên con đường xưa cũ. Vẫn không gian đó nhưng ồn ào hơn, dòng người qua lại tấp lập hơn, hàng quán mọc lên nhiều hơn, thậm chí trên hồ còn xuất hiện cả thuyền con vịt nữa... Và vẫn không gian ấy nhưng giờ chỉ còn lại mình nó... Nó nhận thấy mọi thứ đã thay đổi hết duy chỉ có rặng liễu vẫn lặng lẽ rủ xuống quanh hồ khiến nó thấy buồn. Nó chợt nghĩ phải chăng ai đó đã vô tình hay hữu ý mà đặt cho hồ cái tên “Hồ Than Thở’.
Nỗi đau muốn nguôi ngoai thì phải tự tha thứ_Nó nghĩ vậy.
“Dù biết đã mãi mất nhau nhưng trong lòng không nuối tiếc. Đường xưa vẫn nơi đây em mong chờ. Người hỡi xin anh hãy quay về đây ấm trong vòng tay thết tha hôm nào và tình ta như chưa bao giờ phôi pha.”
Hát vậy thôi nhưng nó không mong chờ một kết thúc như lời bài hát bởi nó không cho phép tổn thương một người khác hay chính bản thân nó phải đau một lần nữa. Nó cũng chẳng cố gắng quên đi bất cứ điều gì bởi chính những điều đó đã làm nó trưởng thành hơn.
Nó bỗng mỉm cười, hít một hơi thật dài rồi chơi tiếp đoạn nhạc còn dang dở...
hoanghang- Thiếu tá
- Cung :
Lớp : 12a9
Tổng số bài gửi : 155
Điểm bài viết : 1
Ngày tham gia : 06/07/2009
Rất tâm trạng
Nhưng t cảm thấy càng ngày "nó" lại càng có vấn đề. Nghiêm trọng đấy.
handoivodoi- Đại úy
- Cung :
Lớp : 12A9
Khóa : 2001-2004
Nghề nghiệp : Quét rác
Tổng số bài gửi : 127
Điểm bài viết : 0
Ngày tham gia : 02/07/2009
Vấn đề?
"Nó" có vấn đề ở chỗ nào thế???
hoanghang- Thiếu tá
- Cung :
Lớp : 12a9
Tổng số bài gửi : 155
Điểm bài viết : 1
Ngày tham gia : 06/07/2009
Có nhiều vấn đề đấy!
Nhưng để khi khác nói cho "nó" sau. Giờ phải đi công tác Quảng Ninh đã. Khi nào rảnh nói sau. Nhưng có vẻ "nó" tinh thần bất ổn.
handoivodoi- Đại úy
- Cung :
Lớp : 12A9
Khóa : 2001-2004
Nghề nghiệp : Quét rác
Tổng số bài gửi : 127
Điểm bài viết : 0
Ngày tham gia : 02/07/2009
ok
Nghe nói là bài này "nó" viết từ cuối năm 2008 thì phải!
hoanghang- Thiếu tá
- Cung :
Lớp : 12a9
Tổng số bài gửi : 155
Điểm bài viết : 1
Ngày tham gia : 06/07/2009
Similar topics
» Muon gui file(Mp3, Word ...thi phai lam the nao nhảy?
» Single, who are you?
» kde se pivo pije, tam se dobře žije! ở đâu có người uống bia thì ở đó con người sẽ yêu đời hơn...
» Single, who are you?
» kde se pivo pije, tam se dobře žije! ở đâu có người uống bia thì ở đó con người sẽ yêu đời hơn...
Forum 12A9 :: Cuộc sống :: Tình yêu
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|