Similar topics
Ret' nang` Ban
2 posters
Forum 12A9 :: Cuộc sống :: Đọc báo
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Ret' nang` Ban
Mấy ngày qua thời tiết thật thất thường. Lúc nóng, lúc lạnh, lúc nắng, lúc mưa. Có vẻ như thời tiết đang cố gắng làm một cái gì đó thật khác mình hơn. Bình thường tiết tháng 3 Dương Lịch này trời vẫn còn rét lắm, phải chờ đến cuối tháng lúc ấy mới ước mơ mặc sơ mi đi làm. Ấy vậy mà năm nay thật lạ, ra Tết là trời nắng ráo rồi. Thường thì khoảng tháng 3 âm lịch sẽ có một đợt rét đậm gọi là “Rét nàng Bân”.
Truyền thuyết rằng, ngày xửa ngày xưa, xưa xửa xừa xưa, khoảng thời kỳ đồ đồng thì phải. Lúc đó nước ta không gọi là Việt Nam như bây giờ mà được gọi là Noname . Chiến tranh biên giới xảy ra triền miên, diễn biến vô cùng phức tạp mà thời nay là biên giới Việt-Lào. Có một cặp vợ chồng mới cưới tuổi đời còn non choẹt, chàng người nhà quê còn vợ là người thủ đô. Đoán như vậy vì sau đó chàng bị xung đi lính, mà đi lính thường chọn mấy chú nhà quê đen choay, khoẻ, còn nàng ở nhà không thấy làm gì cả nên chắc là gái thành thị, mà nghe cách kể truyện thì đoán ra ngay địa điểm đó là thủ đô.
Ngày chàng ra đi bao nhiêu là nước mắt, bao nhiêu là nụ hôn. Giây phút chia xa chàng có dặn: ta đi rồi nàng ở nhà, nhớ đến bữa mua cơm bụi mà ăn, ăn ít thì suất 2 chục khoẻ thì chơi loại 3 mươi. Quần áo không giặt được thì đưa ra tiệm mà giặt, đồ dài thì 5 nghìn cái, underwear khoảng 3 nghìn. Sáng không có ai thức dậy thì dùng con Lokia (một là chú này người Ninh Bình, Hưng Yên hai là dùng điện thoại của Tàu mới có cái Lokia này) đặt đồng hồ báo thức, đi đâu nhớ tắt cầu dao điện, khoá bình gas…
Nàng trả lời: chàng yên tâm không phải lo cho thiếp vì những việc đó đã có Osin rồi. Còn lang quân ơi hỡi lang quân, chàng nghe lời thiếp dặn đây: Nơi chiến trường mũi tên hòn đạn không giết chết được trái tim yêu nước dũng cảm của chàng, thiếp chỉ sợ rằng gái Lào quá đẹp làm chàng quên đi một người con gái chờ chàng trở về. Hỡi Lang quân ối lang quân…
Chàng: Okay, ta hứa với nàng là không tà lưa lung tung, nhưng nàng phải hứa với ta một việc.
Nàng: Yes Sir, chàng cần thiếp làm gì cho chàng?
Chàng: Còn 6 tháng nữa là mùa Đông, nàng bớt chơi game đi giành thời gian đan cho ta một chiếc áo gửi ra sa trường để ta khoe với mấy chú cùng đơn vị cho đỡ cái thân cơ cực này.
Nàng: Umh, hơi khó, vì thủa còn học lớp 7, môn học Kỹ thuật đan Long mốt, đan Len thiếp toàn thuê nên giờ không biết ba cái vụ đó. Nhưng thôi được, chiều chàng thiếp sẽ mượn sách về ôn lại xem sao.
Rồi lại hôn lại khóc. Chàng khoác áo sơ mi lên đường đánh giặc.
Nghe lời chồng dặn, nàng ở nhà đọc sách mua len về đan áo. Bởi vậy mới có bào hát “Chuyện người đan áo – do Trường Vũ thể hiện”. Nàng đan từ tháng 3 năm này đến tháng 3 năm sau mà vẫn chưa xong. Chàng gọi điện, email, nhắn tin liên tục nhưng câu trả lời muôn thủa từ con Lokia của nàng “chờ thiếp, đang đan, sắp xong”.
Rồi cũng xong, đó là một ngày thứ 7 giữa trung tuần tháng 3 năm đó, nàng đơm nốt cái khuy áo cuối cùng cũng là lúc VTV hết chương trình thời sự chuyển sang mục dự báo thời tiết: Các tỉnh từ Thanh Hoá đến Thừa Thiên Huế ngày nắng nóng đêm không gió nhiệt độ từ 29 đến 40 độ. Nàng mới bổ ngửa ra là Hè đến rồi, công ty đã bố trí đi Cửa Lò nghỉ mát mà nàng không chú ý.
Thương chàng thì ít mà sợ chàng về đòi li hôn thì nhiều, nàng khóc um lên, khóc như mưa như gió khóc cho điếc làng điếc xóm, khóc cho trời rung biển động. Tiếng khóc ai oán đến tai Ngọc Hoàng. Ngọc Hoàng phi ngay xuống hạ giới hỏi: Bân, ta đang ngủ trưa, khóc khỉ gì mà lắm thế, có im đi cho ta nhờ không thì bảo!
Nàng (tên Bân): Ối NH ơi, thương hỡi NH ơi…
NH: thế răng Bân khóc?
Bân: abc…abc..blablabla…xyz…xyz…
NH: á à, rồi, bây giờ Bân nín đi, ta sẽ giúp Bân, nhớ là nín đi để ta ngủ, lúc tối xem bóng đá cả đêm mất ngủ rồi, nghe chưa.
Bân: Keke, cảm ơn NH.
Ngay lập tức NH ra lệnh cho thần thời tiết làm ngay một đợt không khí lạnh xuống miền Bắc Việt Nam ta. Và cũng tức thì Bân ta gửi ngay quà ra cho chàng ở biên thuỳ xa xăm. Nhận được quà chàng nhắn tin rối rít: cảm ơn nàng, nàg thật tuyệt vời mỗi tội cái áo màu teen quá.
Nàng PM lại ngay: vì thiếp yêu chàng mà… hehe
Chàng: ước sao năm nào nàng cũng làm quả thế này cho ta nhỉ! (rõ ràng là câu này chàng chỉ nịnh nàng và nói đùa chứ điên mới thích nàng đan áo, tự mua hàng Thái xuất sang Lào vừa xịn vừa rẻ, làm khổ hậu sinh sau này năm nào cũng chịu rét)
Nàng nghĩ một lúc rồi PM lại: thiếp sẽ cố.
Nghĩ là làm, nàg lập tức lăn quay ra khóc, khóc om sòm lên cho NH nghe thấy. Đang mơ màng tính mấy con đề con lô buổi chiều, NH bực mình quá vén mây chửi đổng: bớ con Bân kia, có im đi cho ta suy nghĩ không thì bảo.
Bân ta: không, im sao được, khi lòng con còn bao điều ngổn ngang đau khổ.
Rồi Bân ta bày tỏ ý muốn với NH, nhanh nhanh cho rảnh nợ với Bân NH đồng ý là tháng 3 âm lịch năm nào cũng làm đợt lạnh để Bân gửi áo sang Lào cho chồng. Từ đó truyền thuyết Rét nàng Bân ra đời.
)
Truyền thuyết rằng, ngày xửa ngày xưa, xưa xửa xừa xưa, khoảng thời kỳ đồ đồng thì phải. Lúc đó nước ta không gọi là Việt Nam như bây giờ mà được gọi là Noname . Chiến tranh biên giới xảy ra triền miên, diễn biến vô cùng phức tạp mà thời nay là biên giới Việt-Lào. Có một cặp vợ chồng mới cưới tuổi đời còn non choẹt, chàng người nhà quê còn vợ là người thủ đô. Đoán như vậy vì sau đó chàng bị xung đi lính, mà đi lính thường chọn mấy chú nhà quê đen choay, khoẻ, còn nàng ở nhà không thấy làm gì cả nên chắc là gái thành thị, mà nghe cách kể truyện thì đoán ra ngay địa điểm đó là thủ đô.
Ngày chàng ra đi bao nhiêu là nước mắt, bao nhiêu là nụ hôn. Giây phút chia xa chàng có dặn: ta đi rồi nàng ở nhà, nhớ đến bữa mua cơm bụi mà ăn, ăn ít thì suất 2 chục khoẻ thì chơi loại 3 mươi. Quần áo không giặt được thì đưa ra tiệm mà giặt, đồ dài thì 5 nghìn cái, underwear khoảng 3 nghìn. Sáng không có ai thức dậy thì dùng con Lokia (một là chú này người Ninh Bình, Hưng Yên hai là dùng điện thoại của Tàu mới có cái Lokia này) đặt đồng hồ báo thức, đi đâu nhớ tắt cầu dao điện, khoá bình gas…
Nàng trả lời: chàng yên tâm không phải lo cho thiếp vì những việc đó đã có Osin rồi. Còn lang quân ơi hỡi lang quân, chàng nghe lời thiếp dặn đây: Nơi chiến trường mũi tên hòn đạn không giết chết được trái tim yêu nước dũng cảm của chàng, thiếp chỉ sợ rằng gái Lào quá đẹp làm chàng quên đi một người con gái chờ chàng trở về. Hỡi Lang quân ối lang quân…
Chàng: Okay, ta hứa với nàng là không tà lưa lung tung, nhưng nàng phải hứa với ta một việc.
Nàng: Yes Sir, chàng cần thiếp làm gì cho chàng?
Chàng: Còn 6 tháng nữa là mùa Đông, nàng bớt chơi game đi giành thời gian đan cho ta một chiếc áo gửi ra sa trường để ta khoe với mấy chú cùng đơn vị cho đỡ cái thân cơ cực này.
Nàng: Umh, hơi khó, vì thủa còn học lớp 7, môn học Kỹ thuật đan Long mốt, đan Len thiếp toàn thuê nên giờ không biết ba cái vụ đó. Nhưng thôi được, chiều chàng thiếp sẽ mượn sách về ôn lại xem sao.
Rồi lại hôn lại khóc. Chàng khoác áo sơ mi lên đường đánh giặc.
Nghe lời chồng dặn, nàng ở nhà đọc sách mua len về đan áo. Bởi vậy mới có bào hát “Chuyện người đan áo – do Trường Vũ thể hiện”. Nàng đan từ tháng 3 năm này đến tháng 3 năm sau mà vẫn chưa xong. Chàng gọi điện, email, nhắn tin liên tục nhưng câu trả lời muôn thủa từ con Lokia của nàng “chờ thiếp, đang đan, sắp xong”.
Rồi cũng xong, đó là một ngày thứ 7 giữa trung tuần tháng 3 năm đó, nàng đơm nốt cái khuy áo cuối cùng cũng là lúc VTV hết chương trình thời sự chuyển sang mục dự báo thời tiết: Các tỉnh từ Thanh Hoá đến Thừa Thiên Huế ngày nắng nóng đêm không gió nhiệt độ từ 29 đến 40 độ. Nàng mới bổ ngửa ra là Hè đến rồi, công ty đã bố trí đi Cửa Lò nghỉ mát mà nàng không chú ý.
Thương chàng thì ít mà sợ chàng về đòi li hôn thì nhiều, nàng khóc um lên, khóc như mưa như gió khóc cho điếc làng điếc xóm, khóc cho trời rung biển động. Tiếng khóc ai oán đến tai Ngọc Hoàng. Ngọc Hoàng phi ngay xuống hạ giới hỏi: Bân, ta đang ngủ trưa, khóc khỉ gì mà lắm thế, có im đi cho ta nhờ không thì bảo!
Nàng (tên Bân): Ối NH ơi, thương hỡi NH ơi…
NH: thế răng Bân khóc?
Bân: abc…abc..blablabla…xyz…xyz…
NH: á à, rồi, bây giờ Bân nín đi, ta sẽ giúp Bân, nhớ là nín đi để ta ngủ, lúc tối xem bóng đá cả đêm mất ngủ rồi, nghe chưa.
Bân: Keke, cảm ơn NH.
Ngay lập tức NH ra lệnh cho thần thời tiết làm ngay một đợt không khí lạnh xuống miền Bắc Việt Nam ta. Và cũng tức thì Bân ta gửi ngay quà ra cho chàng ở biên thuỳ xa xăm. Nhận được quà chàng nhắn tin rối rít: cảm ơn nàng, nàg thật tuyệt vời mỗi tội cái áo màu teen quá.
Nàng PM lại ngay: vì thiếp yêu chàng mà… hehe
Chàng: ước sao năm nào nàng cũng làm quả thế này cho ta nhỉ! (rõ ràng là câu này chàng chỉ nịnh nàng và nói đùa chứ điên mới thích nàng đan áo, tự mua hàng Thái xuất sang Lào vừa xịn vừa rẻ, làm khổ hậu sinh sau này năm nào cũng chịu rét)
Nàng nghĩ một lúc rồi PM lại: thiếp sẽ cố.
Nghĩ là làm, nàg lập tức lăn quay ra khóc, khóc om sòm lên cho NH nghe thấy. Đang mơ màng tính mấy con đề con lô buổi chiều, NH bực mình quá vén mây chửi đổng: bớ con Bân kia, có im đi cho ta suy nghĩ không thì bảo.
Bân ta: không, im sao được, khi lòng con còn bao điều ngổn ngang đau khổ.
Rồi Bân ta bày tỏ ý muốn với NH, nhanh nhanh cho rảnh nợ với Bân NH đồng ý là tháng 3 âm lịch năm nào cũng làm đợt lạnh để Bân gửi áo sang Lào cho chồng. Từ đó truyền thuyết Rét nàng Bân ra đời.
)
trasua98kt- Thượng úy
- Cung :
Lớp : 12A1
Khóa : 2004-2007
Nghề nghiệp : SV
Tổng số bài gửi : 64
Điểm bài viết : 2
Ngày tham gia : 12/04/2010
Re: Ret' nang` Ban
Anh nghĩ bài viết này để ở mục Sinh nhật, hội hè và các ngày lễ ko phù hợp vì đọc hết bài mà anh chưa thấy nói đến ngày lễ nào hay vụ ăn chơi nào nên anh tạm chuyển nó đến mục Đọc báo
Forum 12A9 :: Cuộc sống :: Đọc báo
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|